Chương 6: Cẩu tác giả

Trùng Sinh Yêu Đương Cùng Với Thiên Hậu Giới Ca Hát

Kê Kỵ Miêu

4.645 chữ

14-04-2024

Nó hút sự đồng cảm của nhiều độc giả.

Hiện giờ lượng tiêu thụ phần thứ nhất và phần thứ hai của “Long Tộc” liên tục tăng lên, bản quyền hoạt hình “Thánh truyền kỳ” và bản quyền điện ảnh Ngộ Không truyền kỳ” đều bán đi, mà phần thứ ba của “Long Tộc” sắp được phát hành.

Thế giới này không có “Ultraman”. Trong khi viết câu chuyện diễn ra ở Sakuraku, hắn đã phải thay đổi cụm từ "Tất cả chúng ta đều là những con quái vật nhỏ và một ngày nào đó sẽ bị giết bởi Ultraman chính nghĩa" thành "Một ngày nào đó sẽ bị giết bởi những anh hùng chính nghĩa".

Chờ phần “Long Tộc” thứ ba phát hành, hắn cũng không có ý định viết nữa. Dù sao tiền kiếm đủ rồi, viết thêm nữa sẽ bị chê cười.

Dù sao đã thành một tên cẩu tác giả, đổi lại hắn buôn bán sách không phải kiếm lời hay hơn sao?

“Ngươi chính là tác giả Doraemon của “Long tộc” sao?”

Trương Tố Hinh đối diện đột nhiên có chút cảm xúc dao động, ánh mắt bất thiện nhìn Lộ An Chi.

Doraemon là bút danh của Lục An Chi.

Kiếp trước, trong túi của Doraemon có thể lôi ra những món đồ kỹ thuật hiện đại của tương lai, mà trong đầu của hắn lúc này, cũng có thể lấy ra vô số sản phẩm văn hóa từ kiếp trước, ký ức của hắn nhớ rất kỹ.

Vì thế hắn đặt cho mình một bút danh như vậy.

Lộ An Chi nói:

"Ngươi cũng đọc “Long tộc” à?”

Trương Tố Hinh trầm giọng nói:

"Thì bình thường lúc rảnh ta đọc. Mà tại sao ngươi lại viết Hạ Di chết?”

Lộ An Chi: "......:

Mắt thấy Trương Tố Hinh gắt gao nhìn mình không buông, Lộ An Chi hơi ngửa người ra sau, nhấp một ngụm trà, nói:

"Có đôi khi, nhân vật dưới ngòi bút luôn nằm ngoài sự khống chế của tác giả, tự mình đưa ra lựa chọn, điều khiển vận mệnh của mình.”

Trương Tố Hinh nhìn chằm chằm Lộ An Chi vài lần, cuối cùng mới bỏ qua, khiến Lộ An Chi thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu như ngươi không ngại, ngày mai chín giờ, ta sẽ mang Phi Phi cùng đi tiệm âm nhạc ở Cửu An. Ngươi thấy có được không?”

Trương Tố Hinh nói.

Lộ An Chi nói:

"Làm thế nào tùy ý nàng?”

Nhìn tiểu cô nương làm cho người ta thân thiết trước mắt này, Lộ An Chi thậm chí muốn đêm nay ôm ngủ. Nhưng ngẫm lại Trương Tố Hinh chắc chắn sẽ không đáp ứng, hắn cũng không tùy tiện mở miệng đưa ra yêu cầu.

“Được rồi, ngày mai ta tới.”

Trương Tố Hinh nói xong, sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn:

"Phi Phi, nói tạm biệt với cha đi.”

Kết quả Phi Phi chớp đôi mắt to, mở hai cánh tay nhỏ, nói:

"Cha….ôm.”

Lộ An Chi đột nhiên cảm giác tâm mình đều hóa đá, không tự chủ được trước vẻ mặt thánh thiện ấy.

Hắn nhìn Trương Tố Hinh một cái, phát hiện Trương Tố Hinh cũng đang nhìn hắn. Trong nháy mắt này hai người xem như tâm linh tương thông.

Trải qua một phen trao đổi này, Trương Tố Hinh cuối cùng cũng đỡ cảnh giác với Lộ An Chi.

Tuy rằng vẫn không thể trực tiếp giao Phi Phi cho Lộ An Chi, nhưng nàng tự trông coi được cuối cùng để Lộ An Chi ôm đứa nhỏ, không thành vấn đề.

Trương Tố Hinh nâng Phi Phi từ trên bàn lên, Lộ An Chi cẩn thận từng li từng tí giang tay ra, dường như sợ làm ngã cô bé.

Cô nương nho nhỏ với thân mình mập mạp, cánh tay nhỏ bắp chân đều như thịt hầm, hơi nặng.

Lộ An Chi ôm Phi Phi vào lòng, cười nói với Trương Tố Hinh:

"Nặng quá. Sức nàng cũng không kém nhỉ?”

Trương Tố Hinh nói:

"Ta ôm cô ấy từ nhỏ đến lớn, cơ bắp trên cánh tay sắp nổi gân rồi.”

Lộ An Chi nhìn cánh tay trắng nõn bóng loáng của Trương Tố Hinh, nói:

"Đâu cho ta xem.”

Trương Tố Hinh không nói gì. Sắc mặt cô vẫn có chút khó coi, dường như còn oán Lộ An Chi viết chết Hạ Di.

Mà Tiểu Phi Phi cũng mặc kệ không khí giữa hai người. Cô bé vừa được Lộ An Chi ôm vào trong ngực, liền cười thích chí.

Bàn tay nhỏ bé kia nắm ở trên cánh tay Lộ An Chi, cô bé có một làn da mềm mại ấm áp, làm cho người ta thoải mái đến lạ thường.

“A!”

Cô bé đột nhiên hôn lên má Lộ An Chi một cái.

Lộ An Chi hơi sửng sốt.

Sau đó tiểu cô nương hơi ngửa đầu ra sau, nói, "Ai gia!”

Lộ An Chi sờ sờ hai má, không khỏi nở nụ cười.

Hắn vừa mới đi du lịch trở về, còn chưa kịp cạo râu. Vừa mới mọc bao nhiêu râu hơi cứng, đâm cô bé một cái.

“Có đau không?”

Hắn hỏi Phi Phi. Bất tri bất giác, hắn cảm giác giọng nói mình cũng bắt đầu nũng nịu cùng tiểu cô nương nói chuyện.

Phi Phi lắc đầu, nói:

"Không đau.”

Lộ An Chi cười xoa xoa đầu nhỏ nhắn.

Sau đó Phi Phi đã bị Trương Tố Hinh ôm trở về.

Tiểu Phi Phi luyến tiếc không nỡ. Mà Lộ An Chi cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm xúc giống như Tiểu Phi Phi.

Trương Tố Hinh lắc lắc bàn tay nhỏ nhắn, nói con:

“Nói tạm biệt với cha đi.”

“Tạm biệt.”

Tiểu Phi Phi nói xong, đặt tay lên miệng, cho Lộ An một nụ hôn gió.

"A!”

Lộ An Chi bất giác nở nụ cười, hỏi Trương Tố Hinh:

"Là nàng dạy cho nó à?”

Trương Tố Hinh lắc đầu:

"Không có. Không biết tiểu cô nương này học ở đâu nữa.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!